Thứ Năm, 19 tháng 11, 2015

Sợ nhất là đi cùng người ngày gió
Nhưng lặng im chẳng biết nói gì
Người nhớ thương một bóng hình ai đó
Ta ngậm ngùi, lẳng lặng quay đi.

Buồn nhất là khi thấy người đang khóc
Ta biết làm sao, lòng dạ cũng rối bời
Nếu biết cuộc đời toàn là mệt nhọc
Thì hãy gắng cười nào, dấu yêu ơi…

Vui nhất là lúc người cười nói
Ánh mắt hiền lành gợi những bình an
Dù chẳng biết người nghĩ về ai cả
Đôi khi thấy lòng ta vẫn hoang mang.

Hạnh phúc nhất là thấy người hạnh phúc
Tay trong tay cùng ai đó trên đường
Ta đứng dõi theo một chiều câm lặng
Một mối tình nho nhỏ đơn phương.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...