Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2015


Anh luôn từng nghĩ không thể bên cạnh cô đó là một điều gì đó rất kinh khủng, kiểu như cả thế giới để sập xuống vậy. Nhưng rồi, sau những cốc rượu, những điếu thuốc tàn, khoảng không tối mờ trống rỗng. Những thứ không thể níu kéo vốn không dành cho mình, anh chấp nhận mọi thứ, kể cả sự yếu mềm không thường thấy ở bản thân.

Chấp nhận chia tay, đó là một sự giải thoát, khi mà cả hai không còn tìm thấy điều mình muốn từ người kia. Buông bỏ rồi lặng lẽ trở mình, đôi khi là một sự lựa chọn hợp lý nhất. Suy cho cùng thì ai cũng muốn tìm cho mình hạnh phúc, anh biết cô cũng vậy. Cám ơn cô từng ở bên anh, chỉ vậy thôi.

“Em có biết khi con thuyền rời xa bến đậu nó sợ gì không?”

“…”

“Nó sợ rằng khi quay về, ngọn hải đăng đã không còn sáng nữa”.

- Nepp

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...