Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2019


CHA TÔI ĐỊNH GIẾT NÓ NHƯNG NÓ THÌ VẪN MỪNG RỠ

Thời trai trẻ cho đến khi tôi trưởng thành, cha tôi hay tâm sự về thú vui ẩm thực. Có lần, ông cùng người thân tổ chức tiệc. Mọi người bàn nhau làm thịt chú chó trong nhà.

Cha tôi xung phong làm, ông dụ con chó lại gần, lừa bắt bỏ vào bao để giết thịt như nhiều người khác vẫn làm. Nhưng mở bao thì con vật lao ra với đầu bê bết máu.

Cha tôi cầm cây lao theo, với ý định giết bằng được. Rượt chú chó đến khu vườn hoang rậm rạp, bịt lối thì chú quay đầu gầm gừ đe dọa. Cha tôi giật mình hoảng sợ, vì không nghĩ chó nhà mình lại hung hăng như thế.

Ông bỏ chạy về và chú chó ấy lao vào bụi rậm trốn mất. Sau đó vì bận việc ông đi mấy ngày mới về nhà. Khi vừa đến nhà, chú chó ấy chạy ra mừng rỡ ông như bao lần trước, đầu nó vẫn còn dính đầy máu khô.

Ông giật mình vì tưởng nó định cắn, sau khi trấn tĩnh lại, ông ôm chú chó ấy khóc. Ông bỏ luôn thói quen ăn thịt chó. Sau này tôi sinh ra lớn lên, quen với cách ông đối đãi những chú chó nuôi trong nhà và ông hay kể về chú chó năm xưa. Vì vậy tôi cũng có thói quen không ăn thịt chó từ nhỏ. Và những chú chó với tôi luôn là những người bạn dù quen hay xa lạ. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...