Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2016


Có lẽ sau khi trải qua nhiều những tổn thương và mất mát, người ta trở nên thu mình lại hơn, không chịu nói lên những gì bản thân đang thực sự nghĩ, mà cứ cất mãi trong lòng.
Buồn nhưng vẫn cười. Cười nhưng thực ra trong lòng chỉ muốn khóc một dòng sông. Dường như nép mình trong một cái vỏ bọc khiến người ta thấy mình như được bảo vệ trong nghìn lần xô đẩy ngược xuôi của dòng đời, giữa cả vạn áp lực khác nhau mà họ đang phải gánh như một trách nhiệm hiển nhiên.
Một lớp mặt nạ được đeo lên từ lúc tỉnh dậy và được gỡ xuống khi màn đêm đã buông...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...