Thứ Tư, 8 tháng 6, 2016



“Tôi nhớ khoảng thời gian buồn bã nhất tuổi trẻ của mình. Mọi thứ tôi từng có, tình yêu , sự vô tư, những ngày yên bình, những cảm xúc mạnh mẽ bất chợt, đều lần lượt ra đi. Bạn sẽ không bao giờ biết được mình đau khổ và tuyệt vọng như thế nào cho đến khi bạn mất sạch trơn, không lý do. Thế giới bỗng trở thành thật tàn nhẫn. Bạn đi đâu cũng có thể gặp lại những thứ từng là cùa mình trong câu chuyện của người khác, để rồi chỉ có thể khóc, chỉ có thể như vậy mà không biết làm gì hơn cho những mất mát của mình

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...