Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2016

aZJkQ
“Tôi đã từng nghĩ về việc tự tử. Có những đêm tôi nằm yên, tim nặng như đeo đá, còn nước mắt thì không ngừng chảy ra. Tự hỏi mình là ai? Điều gì thực sự quan trọng với mình? Tôi rơi vào cả ba thứ khủng hoảng của người trẻ: Khủng hoảng niềm tin, khủng hoảng thang giá trị, khủng hoảng tuổi trưởng thành. Không có ước mơ nào đủ lớn, không có mục đích nào để theo đuổi, không có niềm vui nào đủ rộng dài. Tôi phải bước 1 mình, phải tự lựa chọn, tự chịu trách nhiệm, tôi cô đơn tột cùng dù đang ở giữa rất nhiều người...
Và cứ thế, tôi chịu đựng những ngày tháng như địa ngục, tôi tách dần khỏi mọi người, tôi không có bạn, và đương nhiên cũng không có bạn thân. Dần dần, tôi cũng bỏ luôn thói quen chia sẻ với bố mẹ. Lúc ấy, chính tôi cũng không biết rằng mình đang mắc chứng trầm cảm..."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...