Thứ Tư, 11 tháng 11, 2015



"Đó là cảm giác như thế nào? Khi mà bạn nhớ một người đến da diết mà người ấy lại quá hững hờ? Khi bạn mong chờ từng giờ, từng phút để người ấy xuất hiện, nhưng khi người ấy xuất hiện, cũng vô tình hay cố ý bỏ qua sự tồn tại của bạn, hờ hững, mặc kệ bạn trong mong chờ…

Nhớ một người, là khi trong một ngày, mở mắt ra và trước khi nằm xuống và nhắm mắt vào bạn đều nghĩ về người ấy. Bạn mong chờ sự xuất hiện của họ, mong chờ họ sẽ nhìn hướng bạn, nở một nụ cười hay hỏi thăm chỉ một câu…

Nhớ một người, là khi thấy người ấy bạn vui mừng, bạn hồi hộp, bạn muốn nhìn vào đôi mắt của người ấy, nghe giọng người ấy, đôi khi muốn bắt chuyện nhưng lại e ngại, sợ hãi người ấy cảm thấy phiền, lo lắng người ấy không quan tâm…

Nhớ một người, nhưng sao người ấy quá hững hờ, khiến bản thân tự hỏi, tại sao người ấy lại bỏ lửng mọi thứ khi chính con người ấy đã bắt đầu một câu chuyện?"

-Moctieungu-

Rourou

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...