Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2015

Tôi là một người hay lo sợ. Ngay cả lúc hạnh phúc nhất, tôi vẫn sợ mọi thứ sẽ tan biến nhanh. Rủi thay, không có điều nào thật hơn điều này. Cuộc sống đôi khi thật khắc nghiệt và tôi luôn có cảm giác nó chẳng bao giờ để cho mình yên ổn được lâu. Ai cũng vậy và cuộc đời là vậy. Thế nên, giả sử sau này con gái tôi hỏi rằng: “Vì sao bố và mẹ lại không còn yêu nhau nữa?”, tôi sẽ bắt chước chị bạn mà trả lời: “Vì hạnh phúc như một giấc mơ, và con người ta rồi sẽ phải thức dậy”.

Trích "Hẹn nhau ngày 28" - Cao Bảo Vy

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...