Thứ Hai, 19 tháng 10, 2015

Đời này kiếp này, chỉ nguyện cùng người một đời bình an, năm tháng tĩnh lặng.

Đời này kiếp này, chỉ nguyện yêu người, yêu đến răng long đầu bạc.

Nhưng Nhân sinh vốn như mộng, phần số như cây, mộng miên man chấp nối, cây mê mải ra hoa. 

Nếu một ngày mộng tàn và cây trơ trụi, lẽ nào cuộc đời cũng dừng lại? 

Cây đâu phải một cành mà nên, mộng đâu chỉ một giấc mà thành. 

Bên ngoài tán cây chính vẫn còn nhiều nhánh phụ, bên ngoài cơn mơ đầu vẫn man mác giấc mộng rời.

Đời này kiếp này, sao trôi qua nhanh quá?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...