Thứ Hai, 26 tháng 10, 2015

" Không phải chỉ hôm nay mà còn nhiều hôm nữa, tôi thấy em mỏi mệt, đôi vai mỏng manh rũ xuống, ánh mắt ám vẻ sầu phiền. Em cười đấy nhưng nếu không gắng kiềm lòng thì em cười trong nước mắt.
Tôi chẳng giúp gì được. Tôi bất lực nhìn em như vậy. Bởi tay em đã gạt tay tôi ra. Em tự khép mình lại. Bởi nỗi đau em mang quá lớn. Bởi cái bóng ai kia vẫn ám ảnh em.
Tôi có thể làm gì cho em?"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...