Thứ Tư, 11 tháng 11, 2020

Làm gì khi thấy bản thân lạc lối?

 


Nếu bạn đang thấy bản thân lạc lối, việc đầu tiên cần làm đó là: hãy dừng tất cả các công việc hiện tại lại.

Tốt nhất là nên nghỉ làm vài ngày, đừng đi chơi với ai cả, cũng đừng tham gia vào những hoạt động mà bạn đang tham gia hàng ngày – hãy đơn giản là kiếm cho mình một nơi riêng tư thôi.
Thay vì cứ tiếp tục chạy theo những gì làm cho bản thân mình mệt mỏi lâu nay, bạn nên ngồi lại thay đổi những gì mình đang làm để đặt mình vào con đường đúng hơn.
Bạn hãy thử tắt hiện điện thoại laptop, tránh xa những thứ có điện (nghiêm túc đó), tìm một chỗ yên tĩnh và bắt đầu nghĩ về cuộc đời mình xem.
Vấn đề là chúng ta quá bận bịu đến nỗi, chúng ta chẳng bao giờ có thời gian để nghĩ về sứ mệnh của cuộc đời mình.
Nếu bạn đang cảm thấy lạc lối ở thời điểm này, không có nghĩa là bạn sẽ lạc lối cả đời.
Lạc lối không có nghĩa là bạn đang đi sai đường, chỉ là bạn chưa chịu nhìn vào bản đồ cuộc đời của mình thôi.
Sự thật là, bạn thừa biết mình đang muốn cái gì.
Bạn biết mình thích chơi môn thể thao nào, bạn biết thừa mình thích cái gì, bạn cũng biết mình muốn và không muốn làm gì ở đời nữa.
Nhưng biết rồi mà bạn không dám ra quyết định, vì bạn sợ nó khó quá.
Nếu bạn cũng đang lạc lối với những lựa chọn của bản thân mình, dưới đây là một số câu hỏi bạn có thể cân nhắc để hỏi bản thân:
1. Mình đang đứng ở đâu? Trước tiên phải xem xuất phát điểm của mình ở đâu trước đã.
a. Bạn có thích cuộc sống hiện tại không? Tại sao có, tại sao không?
b. Bạn đang sống ở đâu? Bạn làm gì mỗi ngày? Bạn có trách nhiệm với ai không?
c. Nơi bạn ở hiện tại có phải nơi bạn muốn ở không?
d. Nếu câu trả lời là không, bạn muốn ở đâu?
Bạn có thể muốn rất nhiều thứ, nhưng đừng tham lam quá.
Hãy chọn ra một mục tiêu và bắt đầu từ cái nhỏ nhất thôi.
Đừng vội lo lắng về kết quả mục tiêu vội, vì để hoàn thành mục tiêu ta cần phải trải qua một chặng đường dài.
Việc của bạn là hãy tính từng bước nhỏ thôi.
-----------------------------------------------

Chủ Nhật, 1 tháng 11, 2020

Bạn tôi



Bạn tôi: Hát hay, đàn tốt, hiền lành, học giỏi từ phổ thông, được nhiều gái theo nhất lớp. Ra trường với tấm bằng ưu tú, bạn dễ dàng xin vào 1 công ty lớn, lương gần 1000 usd mỗi tháng.

Bạn lấy 1 cô vợ gia đình gia giáo, đi du học về, cũng có 1 công việc ổn định trong 1 doanh nghiệp vốn đầu tư nước ngoài.
Cuộc đời bạn cứ như 1 bài thơ, mọi thứ cứ như đã được định hình, viết ra thật êm đẹp trên giấy trắng.
Bạn Tôi: Xăm trổ kín người, ăn nói bỗ bã. Cả thời trai trẻ ham chơi không chịu học hành, đua đòi băng đảng, đi trại cải tạo vài năm về thấy ba mẹ tiều tụy, héo mòn vì lo lắng cho con. Bạn thay đổi hẳn từ đó, vay mươn vài trăm triệu làm vốn mở cầm đồ, buôn bán xe cộ.
Đến giờ, bạn tôi, thu nhập 3 tỷ 1 năm, vẫn giản dị, thô lỗ như ngày nào.
Bạn lấy 1 cô vợ dáng dấp tiểu thư đỏng đảnh, cũng dân chơi khét tiếng một thời, về đẻ liền lúc 2 đứa con gái.
Sau bao năm đằng đẵng, chúng tôi mới có dịp ngồi lại với nhau. Sau cuộc nhậu tàn canh, khói lẩu nhoè mắt kính, người bạn tài hoa tâm sự:
"Vợ chồng lấy nhau được 3 năm, thì thời gian thực sự ở với nhau chắc chẳng được mấy tháng. 2 người đều có học, cái Tôi cá nhân cao, chẳng mấy khi đồng quan điểm, còn cãi vã thì là liên miên. Chính thế mà mấy năm ròng chẳng có với nhau được mụn con. Cô ấy bỏ đi với thằng sếp Tây nửa tháng nay rồi, đơn ly dị vứt nhà chờ tớ về kí".
Bạn tôi chua chát nốc cạn chén rượu, giọng vẫn bình thản như kể về 1 câu chuyện đời đã phôi pha...
Tiếng chuông điện thoại reo, người bạn xăm trổ của tôi nhấc máy. Trên màn hình facetime Iphone, cô vợ xinh xắn, trong bộ quần áo ngủ xộc xệch hét toáng trên voice:
"Anh... Anh đi đâu lâu về thế, anh muốn em chết đói phải hônggg, con về ngoại rồi . Anh về nấu cơm cho em ăn".
Bạn tôi cười hềnh hệch: " Ok vợ yêu"
Rồi gãi đầu gãi tai với bọn tôi:
"Xin lỗi bọn mày, lần khác ngồi tiếp nhé, tao phải về không Hổ cái ở nhà đói nó lại đòi ăn thịt tao".
Bạn tôi ,ngoài xã hội đầu đội trời chân đạp đất, về đến nhà vẫn giặt quần là áo, nấu cơm cho vợ con ^^
Thế đấy. Cuộc đời thằng đàn ông cứ như 1 con thuyền giăng buồm ra biển lớn. Trời êm biển đẹp thì không sao, nhưng nếu mưa bão thét gào thì mọi bản đồ, mọi đường lối, hay sách vở đều trở nên vô nghĩa. Lúc đó chỉ biết dựa vào Niềm Tin và Bản Lĩnh thực sự của mình .
Đàn ông lấy vợ cũng vậy thôi. Đã là duyên phận cuộc đời thì chẳng có chuẩn mực, định kiến nào là chính xác cả. Lấy vợ thì phải xác định bảo bọc, thương yêu cô ấy cả đời. Dù miệng lưỡi con người lúc đúng lúc sai, hãy cứ tin vào tình yêu của bạn. Cả thiên hạ có thể không vừa lòng với cuộc hôn nhân của bạn, nhưng đâu có ai được ôm ấp vợ bạn mỗi sáng bình minh?
Đừng bao giờ tranh cãi với người phụ nữ của đời mình. Ở ngoài là con cá mập, về nhà mình cứ là cá con thôi.
Đàn ông - đến người mình yêu còn chẳng bao dung nổi, tư cách gì mà vùng vẫy biển khơi?
-sưu tầm-
Nhà thì phải có nóc, các ông nhỡ?! :v

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...