Thứ Sáu, 6 tháng 2, 2015

Cô gái à... tôi chờ em mở lòng mình đấy

Tôi chẳng hiểu tại sao em phải giấu mình trong chiếc vỏ cũ kĩ chẳng tin vào ai hay tin bất cứ điều gì như thế.. tại sao em cứ phải giả vờ hạnh phúc khi em chưa một lần thử mở lòng với lấy hạnh phúc rồi nâng niu?

Cô gái à, tôi biết em sinh ra đâu phải để mạnh mẽ đâu, tại sao em lại chọn mang trên mình cái vỏ bọc mạnh mẽ tưởng chừng như có thể làm em mệt mỏi bất kì lúc nào như thế? Là bởi em không còn lựa chọn nào khác ngoài mạnh mẽ bước tiếp hay vì phải giả vờ như em vẫn ổn và luôn vui chỉ vì em sợ phải nhìn lại những thứ làm mình đau? Hay chăng em cho rằng yếu đuối và được yêu thương chở che với em lúc này đây là điều xa xỉ quá?

Tôi biết chứ.. một cô gái cô đơn như thế nào ta làm sao biết nếu chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của họ.. Và em.. Tôi hi vọng em đang hạnh phúc giống như em giả vờ vậy, mặc một bộ đồ đẹp, đứng trước mặt người khác cười nói vui vẻ.. Em đừng xây cho mình một cái tường chắn và rồi ngồi chờ một người có thể đủ kiên nhẫn, dịu dàng và chân thành phá vỡ nó đi để đến bên em. Thực tế thì ngược lại em ạ. Dù có kiên nhẫn hay chân thành đến đâu thì người ta cũng sẽ thôi ngốc nghếch khi cố gắng nắm lấy một người mà chị sợ hãi yêu thương, sợ tổn thương lần nữa rồi trốn mình trong cái lớp vỏ cũ kĩ như thể chỉ mình em thuộc về thới giới đó vậy.. Thế giới chỉ có một người cô đơn chừng nào chắc em biết..

Tôi sợ.. sợ lắm những cô gái đã từng bị tổn thương sâu sắc bởi những lần tin tưởng trao đi yêu thương chân thành nhất, tha thiết nhất.. rồi giờ đây chìm mình trong cái ranh giới giữa "tin tưởng" và "hoài nghi".. gắn lên môi nụ cười chứng tỏ mình vẫn ổn. Và để bảo vệ mình khỏi những tổn thương em lại đi từ chối yêu thương của người khác.. Có đáng không em?

 


Tôi biết có rất nhiều chàng trai đã yêu em, đã cố gắng kiên nhẫn lại gần em, làm mọi thứ chỉ để phá vỡ đi cái rào chắn em dựng để từ chối yêu thương ấy nhưng rồi lại chẳng một ai có thể đến gần em, ở bên em.. Bởi cái cách mà em đóng chặt trái tim mình khiến cho họ sợ, hợ sợ không đủ giản dị, không đủ chân thành, vòng tay không đủ lớn và trái tim chẳng đủ bao dung để có thể xoa dịu hay ôm chặt lấy những vết thương lòng em vẫn còn mang..

Em biết không? Tôi chẳng hiểu tại sao em phải giấu mình trong chiếc vỏ cũ kĩ chẳng tin vào ai hay tin bất cứ điều gì như thế.. tại sao em cứ phải giả vờ hạnh phúc khi em chưa một lần thử mở lòng với lấy hạnh phúc rồi nâng niu?

Cô gái à, chắc chắn một điều rằng dù em có mạnh mẽ hay yếu đuối bao nhiêu đi chăng nữa.. thì em cũng đáng được yêu thương, được hạnh phúc.

Và thử nghĩ xem, một sáng tỉnh dậy, em mở lòng mình và mỉm cười với mọi thứ xung quanh em, tin tưởng vào tình yêu em chọn.. tôi tin rằng em sẽ cảm thấy hạnh phúc lắm. Như một câu nói em từng chia sẻ: "Muốn sống một cuộc đời lười nhác, ngắm cảnh mình thích, làm những chuyện mình thích, ở bên người mình thích, tiếp tục sống mà không cần phải động não gì."

Cô gái à... tôi chờ em mở lòng mình đấy.

Bài viết: Cô gái à... tôi chờ em mở lòng mình đấy

Nguồn

Zing Blog

Thứ Hai, 2 tháng 2, 2015

Ðêm giao thừa

Tôi có bao nhiêu tuổi thì tôi cũng có bấy nhiêu đêm giao thừa. Có Tết tây và Tết ta. Tờ lịch cuối cùng bóc ra và tự dưng thấy trơ trọi một nỗi buồn vu vơ. Nỗi buồn đó thuộc về lịch tây. Chờ thêm mấy mươi ngày nữa thì lại thêm một nỗi buồn ta. Nỗi buồn của một người thấy mùa xuân thuộc về kẻ khác. Nỗi buồn của kẻ không dám thốt lên hai tiếng tương lai..
Có những đêm nằm không ngủ được. Nghĩ đến tương lai thuộc về người khác mà lòng cứ rầu rầu. Vì sao phải vậy. Quy luật tự nhiên là cái quái gì vậy mà làm não nề những cõi lòng ham sống, thèm yêu cuộc đời. Yêu đời và cứ muốn tồn tại mãi đâu phải là một cái tội. Nếu là tội lỗi thì xưng tội, sám hối với ai.
Cuộc đời sắm ra cái sự yêu thương nhức nhối này làm tình làm tội biết bao nhiêu thân phận con người. Yêu cuộc đời và muốn ở lại mãi mãi. Vì sao không cho ở lại. Trái đất quá chật và vì vậy phải có kẻ ở người đi. Buồn lắm mà không thể than phiền với ai cả.
Ðêm giao thừa dù tây dù ta tôi vẫn luôn luôn một mình một cõi. Số phận vẫn thường hay hậu hĩ với kẻ này mà lại bạc đãi kẻ kia. Có rất nhiều bạn bè thân hữu chứng nhân cứ thấy mỗi lần vào dịp lễ là tôi lại một mình một cõi. Ðành vậy biết làm sao - Người ta có thể vui chơi, đàn đúm, quây quần một đời nhưng vẫn cứ lạc loài lẻ loi một chốc. Một chốc mà là tất cả. Cái sát na nhỏ bé của thời gian đôi khi cũng quy định cả đời người. Một người mẹ bỏ đi. Một người tình bỏ đi cũng nằm trong cái sát na đó.
Ðừng than thân trách phận. Ðời không có lỗi với ai, chỉ có ta có lỗi với đời. Ðêm giao thừa không có người yêu thì buồn lắm nhưng cũng không vì thế mà chết được. Những lễ lạc đi qua đời người mà thiếu vắng hồng nhan thì vẫn có thể vui nhưng là một niềm vui không trọn. Như một khúc hát dở dang. Symphonie inacheveé. Một mùa thu không có lá vàng. Một mùa hè không có nắng. Một đêm đông không giá rét.
Ðêm giao thừa ngồi một mình và hát :
"Ðừng tuyệt vọng tôi ơi đừng tuyệt vọng
Lá mùa thu rơi rụng giữa mùa đông..."
Ðừng tuyệt vọng vì cuộc đời hồn nhiên đôn hậu vẫn luôn luôn cho ta những ngày vui khác. Những ngày vui của đời thì thênh thang vô tận. Hết cuộc tuyệt vọng này đến một cuộc tuyệt vọng khác biết đâu cũng là một niềm vui. Một niềm vui dù không có thật thì cũng đủ an ủi trong phút chốc.
Cuộc sống là một niềm an ủi vô bờ. Cuộc sống chỉ cho ta mà không cần lấy bớt đi. Cuộc sống cho ta tất cả và mỉm cười khi thấy ta dại dột. Con người sinh ra vốn bất toàn và để làm những điều lầm lỗi. Nó đẹp vì bất toàn. Nó đáng yêu vì nó luôn luôn lầm lỗi. Vậy thì cứ yêu mà đừng tuyệt vọng. Hết cuộc tình này sẽ có một cuộc tình khác. Không có ai lang chạ. Không có ai phản bội ai. Có thứ tình này có thứ tình nọ. Có tội lỗi và có thiên thần. Ðừng khen chê, bôi bác, thẩm định. Ðược yêu hay bị từ chối cũng là số phận của đời. Mà đời thì rộng quá không yêu được chốn này thì yêu nơi khác. Còn yêu thì còn sống. Còn được yêu thì còn sống dài lâu.
Không bao giờ có điều gì tuyệt đối. Và như thế phải có một đêm giao thừa nào đó phải có người yêu. Có những đêm không phải giao thừa mà vẫn có người yêu. Những đêm như thế ta cứ xem như là đêm giao thừa vậy.
 1.1.1993

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...