Thứ Hai, 21 tháng 7, 2014

If tomorrow is the doomsday..

Giả sử ngày mai là ngày tận thế thì hôm nay mình làm gì?

Mấy ngày nay trên báo, đài, tivi rồi bạn bè …v..v. đều đề cập đến ngày tận thế. Mọi người bàn tán với nhau về ngày tận thế rời có người tranh thủ kinh doanh các món hàng chờ ngày tận thế.
Riêng mình, mình nghĩ ngày tận thế nếu có thật thì sẽ xa, xa, xa, xa thật xa, lâu lắm mới đến ngày tận thế chứ không phải ngày mai, ngày kia, năm sau, năm tới. Nhớ năm 2000 cũng nghe đồn là tận thế nhưng có tận thế gì đâu nay 2012 lại bảo tận thế tiếp, tận thế đâu ra mà lắm thế nhỉ !?
Ngồi nghĩ vẩn vơ: Giả sử mai là tận thế thật, tất cả mọi người chết hết, trái đất cũng không còn, chẳng còn gì hiện hữu nữa. Vậy, hôm nay mình sẽ làm gì nếu mai chắc chắn là ngày tận thế
Tận thế là chết, chết thì vật chất, tiền của chẳng mang theo thế giới bên kia được, vật chất, tiền bạc lúc này là phù du
Nếu mai là tận thế mình sẽ tận hưởng cuộc sống trong hôm nay
Nếu mai tận thế hôm nay mình sẽ không ráng làm việc đến mệt mỏi rã rời để kiếm tiền nữa.
Nếu mai tận thế hôm nay mình sẽ không từ chối lời rủ rê đi chơi của những người yêu thương mà sẽ cùng nhau đi mua sắm, đi chơi.
Nếu mai tận thế hôm nay mình sẽ không cần ăn kiêng giảm béo mà sẽ đi tất cả các hàng quán, nhà hàng để ăn tất cả các món ăn yêu thích.
Nếu mai tận thế hôm nay mình sẽ không chờ đợi đến cuối tuần mới về thăm bố mẹ.
Nếu mai tận thế hôm nay mình sẽ …..
Nếu mai tận thế hôm nay mình sẽ …..
Chợt nhận ra, mình có nhiều thứ cần làm trong hôm nay lắm nếu ngày mai là ngày tận thế.
Không biết có ai nghĩ vẩn vơ giống mình không nhỉ?

Anh có thương em đâu...

Em sợ rằng anh nói không, rằng không thương em, cũng chẳng thích em, anh chỉ ở bên cạnh em như một thói quen khó bỏ, và quan tâm em như cách quan tâm tới một người em gái…

Em hay tìm về với anh nhân ngày tâm trạng mình nổi bão. Em muốn trút hết muộn phiền, cùng anh kể lể những chuyện vặt vãnh đâu đâu. Chẳng hạn như sớm ngày em đã bị người ta bắt nạt. Hay như chuyện cô lao công đầu ngõ vừa nhìn thấy em phi xe ra đã mỉm cười, nụ cười ngòn ngọt, man mát như tính cô hiền lành…
 
Em hay tựa đầu vào vai anh mỗi lần hai đứa mình có dịp đi chung một chuyến xe bus lúc tan tầm vội vã. Anh không ngoái đầu, anh nhìn thẳng và cắm tai phone chia cho em một tai bên trái, cứ thế giai điệu của bản tình ca ngân lên da diết, tim em cũng khe khẽ nhẩm hát theo…
 
Em đôi lần cũng vì tò mò thắc mắc, muốn hỏi rằng liệu anh có thương em không? Nhưng em không đủ can đảm để đối diện với một câu trả lời. Em sợ rằng anh nói không, rằng không thương em, cũng chẳng thích em, anh chỉ ở bên cạnh em như một thói quen khó bỏ, và quan tâm em như cách quan tâm tới một người em gái…


Em chia sẻ với bạn bè lửng lơ câu chuyện với một người anh đáng mến. Bạn em cười, bảo em hồn nhiên ngây thơ có thừa nên gây ra vô số tội. Bạn em chắc mẩm rằng, anh có thương em thì anh mới thế…
 
Đúng là em đôi lần ngốc nghếch, sợ vụt mất đi thứ tình cảm đầu đời sáng trong, nên mải mê nâng niu trên tay như một khối cầu pha lê dễ vỡ. Em chỉ sợ, khi em nói ra một điều gì đó không giống như ngày thường, anh sẽ lánh xa em, rồi em mất anh tự nhiên như thế…
 
Là con gái, em cứ sợ vậy thôi anh. Đôi khi em bấu víu vào một mẩu niềm tin nhỏ xíu, chỉ để bản thân mình không quá bị tổn thương. Vậy đấy, là một cách tự vệ thôi…
 
Nên em cứ tự nhủ mình, rằng anh không thương em đâu, đừng mộng mơ gì nhiều hơn thế nữa!
 
Nhưng sự thật, em mong rằng anh sẽ trả lời em bằng một câu nói khác, anh biết không?

Chờ đợi người thương

Chúng ta nhắc với nhau một điều rằng, vì người đến không dễ dàng và ta cũng đã không dễ dàng để chờ đợi, nên trân trọng lấy nhau thì hơn.

Đôi khi một đứa con gái cũng sẽ yếu lòng, cũng trở nên mỏng manh, ước ao có một người nào đó tồn tại đặc biệt, đi bên cạnh cuộc đời mình. Để con gái co mình nhỏ xíu như một con mèo con, dựa dẫm vào người đặc biệt đó, yên bình và ấm áp, hết mực tin tưởng.

Đôi khi một đứa con gái cũng sẽ vấp ngã, vết thương dù đau cũng không bằng sự trống rỗng hở hoác trong tâm hồn, ước ao có một người nào đó tồn tại đặc biệt, đi bên cạnh cuộc đời mình. Để con gái mặc sức khóc, được níu tay cầm tay, được ôm ấp vỗ về.

Chỉ là đôi khi, một đứa con gái dù vô cùng bướng bỉnh, dù vô cùng ngoan cố, cũng sẽ không kìm được lòng mình trước một mảnh hạnh phúc phất phơ. Con gái thèm thuồng thứ tình cảm chân thành, đến từ một người có trái tim ấm áp, sẵn lòng quan tâm và chia sẻ, sẵn lòng dừng chân chờ đợi.

Vậy nên sẽ có những lúc con gái muốn tìm một bờ vai để tựa, một bàn tay để nắm, một tâm hồn đồng điệu.
 
Nhưng lại sợ…

Sợ tựa vào một bờ vai ai đó không phải của riêng mình…

Sợ nắm lấy bàn tay ai đó không phải của riêng mình…

Sợ đồng điệu với tâm hồn ai đó không chỉ tồn tại riêng mình…

Vậy thì nỗi đau sẽ càng lớn, nỗi cô đơn như hóa gã khổng lồ bóp nghẹt trái tim.

Mỗi cô gái sẽ không biết cho đến bao giờ, chính xác khi nào mình mới có thể tìm được người phù hợp.
 
Chờ đợi người thương 1
Hãy can đảm đi ra phố một mình, đối diện với cô đơn.Thật ra cô đơn không đáng sợ, tồn tại lâu thành quen, quen rồi sẽ thân, đối xử với cô đơn giống như một người bạn tâm tình. Rồi sẽ có lúc nhận ra, chúng ta cần những khoảng lặng riêng mình, bây giờ chỉ là đang tận dụng nó cho tương lai, để sau này có người thương xuất hiện, ta có thể cảm nhận rõ hơn sự khác biệt của đơn côi mà thôi.

Hãy làm cho bản thân bận rộn, quên hết những mảnh phiền muộn vương vất. Cũng đừng quên ươm đủ tự tin và nuôi dưỡng trái tim mình, chỉ khi nào con tim yêu không bình yên, luôn đập những nhịp rộn ràng mạnh mẽ, ấy mới là khi ta gặp đúng người cần gặp, tìm đúng người cần tìm.

Và hẳn nhiên, khi người ấy xuất hiện, hãy dành thời gian đủ nhiều để quan tâm tìm hiểu, dành thời gian đủ lâu để chăm sóc tình cảm của nhau. Chúng ta nhắc với nhau một điều rằng, vì người đến không dễ dàng và ta cũng đã không dễ dàng để chờ đợi, nên trân trọng lấy nhau thì hơn.

Cái giá của sự chờ đợi cần mẫn, là quả ngọt của hạnh phúc ngày sau!

Đừng bao giờ là cả thế giới của nhau

Chúng ta đừng dựa dẫm quá nhiều vào cảm xúc của nhau, cũng đừng vội cho rằng mọi mối quan hệ là vĩnh cửu. Nếu một ngày nào đó phải xa nhau, cả thế giới sụp đổ, anh và em sẽ sống sao?

Khi mà cả thế giới dường như là cái gì đó quá to lớn. Khi mà tình cảm bỗng chốc biến thành gánh nặng. Khi mà mỗi sáng thức dậy đều bất an, lo lắng, rằng cả thế giới của mình kia, liệu hôm nay có còn là của mình nữa không, hay dần dần chẳng còn là của mình nữa.
 
Em không muốn sống mà luôn phải cảm thấy chênh vênh, anh ạ. Ngay cả anh nữa, chúng ta cũng nhất thiết đừng trói buộc nhau bằng những suy nghĩ hoặc lời nói, rằng đối phương là tất cả, hoặc những gì to lớn tương tự như thế. Chúng ta đừng dựa dẫm quá nhiều vào cảm xúc của nhau, cũng đừng vội cho rằng mọi mối quan hệ là vĩnh cửu. Nếu một ngày nào đó phải xa nhau, cả thế giới sụp đổ, anh và em sẽ sống sao?
 
Cả thế giới, câu nói đó nói ra dễ dàng biết bao, nhưng lại mang gánh nặng nhường nào. Cuộc đời dài rộng, chúng ta không thể chỉ có mỗi nhau, chúng ta còn có rất nhiều người thân, cũng có rất nhiều bạn bè, còn có muôn vàn mối bận tâm khác. Em không thể vì anh mà loại bỏ hết toàn bộ tất cả những điều cần quan tâm đó, anh cũng không thể vì em mà đánh đổi tất cả những gì anh đang mang.
 
Đừng bao giờ là cả thế giới của nhau 1
Đó chính là cuộc sống, và chúng ta sống trong một thế giới mà cho dù một ngày nào đó đánh mất nhau có đau khổ đến muốn chết đi chăng nữa, cũng vẫn phải vực bản thân dậy để trở lại là mình, để tiếp tục sống, và tiếp tục sống tốt hơn.
 
Đi cùng nhau đến hết chặng đường đời, còn chưa thể khẳng định đối phương chiếm bao nhiêu phần trăm trong thế giới của mình. Hiện thực vẫn là hiện thực, ngoài yêu, chúng ta còn phải sống, còn phải hoàn thành những mục tiêu của bản thân, còn phải gánh lấy những trách nhiệm với những người thân xung quanh khi trưởng thành. Có quá nhiều thứ chi phối chúng ta mỗi ngày, và chúng ta không thể chỉ biết có yêu đương.
 
Tha thứ cho em, nếu em làm anh buồn khi nói rằng anh không phải là tất cả thế giới của em. Cũng xin lỗi anh vì những gì em nói so với hiện thực còn quá khốc liệt. Ngay cả việc sinh tồn chúng ta cũng phải giữ chặt lấy hàng ngày, thì việc yêu đương đến mù quáng cũng trở nên quá xa xỉ. 
 
Yêu thôi, cho hiện tại đã, chứ đừng trói buộc nhau bằng những lời lẽ xa hoa ấy làm gì. Bởi vì lúc đau khổ, tuyệt vọng vẫn phải sống. Nếu một ngày nào đó anh có thay đổi, có thể chúng ta sẽ nói lời chia tay trong khi em vẫn còn giữ thật nhiều tình cảm, thì em cũng không thể vì thế mà chôn vùi cả thế giới trước mặt. Càng không thể vĩnh viễn ngã khuỵu vì điểm tựa bên cạnh biến mất. Và nhất định em phải như thế!
 
Quan trọng nhất là, chúng ta luôn phải có trách nhiệm với cuộc đời mình.

Anh đã bao giờ ngoảnh mặt lại một lần?

Này, sao anh không ngoảnh mặt lại để nhìn em lấy một lần? Thay vì chạy theo người con gái không chấp nhận tình cảm của anh, thì tại sao không thử chấp nhận sự thật mà quay đầu lại để tìm kiếm những thứ thật sự gần gũi xung quanh mình?

Chưa bao giờ em thấy yêu đơn phương là thiệt thòi, cũng chưa bao giờ em oán thán rằng tại sao lại trót yêu anh. Bởi vì ngay từ đầu đã lựa chọn, nên cho dù có đau khổ cũng phải cắn răng chịu đựng, dù có tổn thương thì cũng phải tự chữa lành.
Nhưng anh à, sao anh đi nhanh thế mà chẳng ngoái lại nhìn em một lần? Trong cả một quãng đường dài dằng dặc, em thì mòn mỏi chờ đợi, còn anh vẫn chẳng hay biết đến sự tồn tại của em.
Nhiều khi em đã ước, giá mà anh chịu ngoảnh lại một lần thôi để nhìn thấy em, giá mà anh chịu để tâm đến một người đợi chờ anh lâu như thế, có lẽ mọi chuyện sẽ khác đi.
Có lẽ anh sẽ nhìn thấy em đã vì anh mà làm những gì, sẽ nhìn thấy trong thời gian đơn phương thích anh, em đã thay đổi thế nào, đã từng vì những hành động tưởng chừng như vô ý của anh mà vui vẻ hay sầu não, đã từng ôm ấp một giấc mơ rằng chỉ cần kiên trì một chút nữa thôi, biết đâu đấy anh sẽ quay lại nhìn em.
Có lẽ anh sẽ nhìn ra ở em có những điểm đáng yêu gì, sẽ phát hiện ra những nét thú vị của em để rồi dần dần trở nên thiện cảm và gần gũi với em hơn.
Có lẽ anh sẽ bất ngờ vì bên cạnh mình tồn tại một cô gái, nhất mực yêu anh và có thể chờ đợi anh lâu đến thế.
Có lẽ anh sẽ ngạc nhiên lắm, vì vốn dĩ trước đây anh chưa từng để ý tới em, chưa từng đến gần em, vậy mà em lại không hề kiêng dè tiến gần lại bên anh và dành cho anh một tình cảm sâu đậm đến thế.
Này, sao anh không ngoảnh mặt lại để nhìn em lấy một lần? Thay vì chạy theo người con gái không chấp nhận tình cảm của anh, thì tại sao không thử chấp nhận sự thật mà quay đầu lại để tìm kiếm những thứ thật sự gần gũi xung quanh mình?
Em không muốn tạo áp lực cho anh, bởi vì chuyện tình cảm không phải cứ là tôi yêu anh thì anh phải dành tình cảm lại cho tôi mới được, chuyện tình cảm có thể là hai chiều, nhưng cũng có thể là những mũi tên chỉ đâm một chiều theo hướng cực đoan, để rồi vẫn là ai yêu nhiều thì phải chịu tổn thương.
Nhưng nhiều khi em cũng tủi hờn lắm, bởi vì em tốt thế này, lại yêu thương và sẵn sàng chờ đợi anh thế này, mà có khi nào anh ngoảnh lại nhìn em đâu?

Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2014

[Truyện ngắn] Có ai đó nói là sẽ đợi…

Mặc dù buồn nhưng dặn lòng không được nói…
Mặc dù nhói nhưng tuyệt đối không được để nước mắt rơi…
1. Mèo Kitty Hồng
Tôi “được” bắt cóc. Một lệnh tuyên bố bắt cóc gói gọn trong câu chúc mừng sinh nhật. Sinh nhật tuổi hai mươi, tôi sẽ phải xách vali lên đường, đến với xử sở Kim Chi và tự do nhảy múa một tuần. Lúc tuyên bố món quà mừng sinh nhật, mắt bố mẹ tôi sáng rỡ, mẹ đẩy lên phía trước một vali kéo màu hồng, có hình mèo Kitty phía quai cầm, bố nháy mắt tặng tôi một máy ảnh “mì ăn liền”, tất nhiên, cũng màu hồng, và cũng có in hình Hello Kitty.
- Mẹ, con phải đi thật sao? Chỉ một mình?
Tôi cố ý nhăn nhó và kéo dài câu từ rời rạc của mình, nhưng mọi nỗi lực là vô ích. Biết không thay đổi được quyết định của bố mẹ, bởi vé cũng đã được đặt sẵn rồi, tôi ngồi loay hoay tô vẽ lịch trình của mình vào một cuốn sổ tay. Màu bút highlight nhằng nhịt xanh đỏ, tôi tô tròn mấy điểm cần dừng chân, mấy điểm nhất định phải đến. Trước khi gập cuốn sổ lại, tôi thở ra chán nản.
“Nàng công chúa màu hồng đang đi tìm hoàng tử của mình, có lẽ vậy!”
Nói rồi tôi cuộn khoanh trong chăn và nhắm mắt ngủ thiếp đi, cố gắng tìm sự liên quan giữa những món đồ màu hồng có in hình Hello Kitty kỳ quặc. Ý tôi là, tôi cực kỳ không thích màu hồng, cũng không hề có hứng thú với mèo Kitty. Vậy thì tại sao? Tại sao lại luôn là mèo Kitty, và màu hồng, dành cho tôi?

7246940c864325e83396a40c969ef2fd2004d88a
2. Bị bỏ rơi
Tôi đến nhà dì tôi theo hướng dẫn của mẹ và mấy đường chỉ loằng ngoằng trên bản đồ. Khi tôi vừa đến nơi thì thấy tờ giấy A4 đánh máy chữ tiếng Việt, đề rõ tên tôi, với câu cú ngắn gọn, xúc tích và vẫn đảm bảo đầy đủ ý nghĩa.
“Hân! Chúc mừng sinh nhật con tròn 20 tuổi. Thật tiếc vì không thể ở bên con những ngày này, gia đình chú có chút chuyện, dì phải cùng các em về thu xếp mọi chuyện ổn thỏa. Hy vọng rằng con sẽ có những trải nghiệm vui vẻ cho tuổi mới của mình.
Yêu con! Dì của con!”
Chìa khóa được đặt dưới chậu xương rồng trên gờ cửa sổ tầng một, tôi theo chỉ dẫn của dì luồn tay vào phía trong, bật “tách” một cái và mở cửa. Căn nhà nhỏ nhắn với đầy đủ tiện nghi khiến tôi cảm giác mình lạc vào một bộ phim nào đó vẫn được chiếu trên tivi mấy buổi tối cuối tuần, phim Hàn, tất nhiên rồi. Nhưng chẳng có ai ở đây chào đón tôi cả. Tôi ngậm ngùi, thấy tuổi hai mươi của mình bị hắt hủi. Nếu cho tôi chọn lại, tôi sẽ quyết tâm đấu tranh tới cùng, chẳng thà sinh nhật ở Việt Nam với lũ bạn còn hơn xách vali lên đường và không có một ai đón chào như thế này.
Cảm giác của tôi-  thật tệ!
Cho đến lúc có chuông cửa – còn tệ hơn rất nhiều!

 
3. Hoàng tử là sinh vật không hề có thật
Bạn biết không? Như tôi nói rồi đấy, đừng bao giờ tin vào sự xuất hiện của Hoàng tử trên cõi đời này. Bởi họ – hoàn toàn không có thật!
Một anh chàng cao tầm mét tám, mái tóc không hiểu xoăn tự nhiên hay được chủ nhân làm đỏm, xoắn tít vào nhau, đen nhánh. Lúc tôi ra mở cửa, anh chàng tròn xoe mắt nhìn tôi.
- Who are you?
Tôi suýt nữa thì không ngậm được miệng lại. Anh chàng nom như dân chơi bóng rổ, dáng cao lêu khêu, chân đi giày thể thao, một tay cầm quả bóng xoáy tít, khuôn mặt lấm chấm mồ hôi như vừa kết thúc buổi tập về. Vừa lúc đó, điện thoại trong nhà réo lên inh ỏi, tôi vội vã ố á hết mức để thể hiện độ nhiệt tình cho người bên kia đầu dây nghe thấy, cảm nhận được sự bức xúc của tôi.
“Dì? Sao lại có anh chàng nào đó lạ lắm xuất hiện ở đây? Anh ta là ai thế? Anh ta còn hỏi cháu là ai? Cháu là ai cơ?”
Tôi liến thoắng mà quên mất anh chàng ấy vừa cười, ánh mắt nhìn tôi từ đầu xuống chân rồi dừng lại, khi bắt gặp cái nhìn ngây ngô của tôi, lại lập tức đảo nhanh ra phía khác, nhịp nhịp chân rồi vui vẻ huýt sáo một điệu nhạc ngớ ngẩn nào đó. Cuối cùng, cuộc điện thoại kết thúc, anh ta chìa tay ra làm quen.
- Anh quên mất, dì em có dặn trước. Là em, cô bé Kitty hồng!
Tôi nhếch mép, nhìn xuống đôi dép đi trong nhà. Đúng rồi, vẫn là Kitty hồng, như thể cả thế giới xung quanh tôi đều phải phủ ngập màu hồng với hình mèo Kitty thì bố mẹ tôi mới yên tâm không sợ tôi bị lạc. Dễ quá mà, chỉ cần réo tên và đặc điểm nhận dạng là một con bé cao một mét năm, trên người từ đầu đến chân đều là màu hồng Kitty thì có phải dễ nhận ra không? Chủ ý của bố mẹ tôi là thế, đúng không? Chủ ý của dì tôi cũng là thế mà, đúng không?
- Anh là người Việt Nam?
- Chứ sao! Cô bé ngốc này!
Anh ta vui vẻ cởi giày để lên kệ, vứt bóng điệu nghệ sang một bên trong nhà kho rồi thong thả đi vào nhà. Tôi còn chưa kịp định hình để giới thiệu hay chào hỏi, anh ta bắt đầu một lịch trình dài dằng dặc.
- Tối nay sẽ dẫn em ra khu gần đây ăn kem. Sáng sớm mai sẽ đi theo anh tập bóng ở trường đại học. Trưa sẽ dắt em vào thư viện nghiên cứu tài liệu. Tối sẽ cho em thư giãn trong rạp chiếu phim. Còn gì nữa nhỉ? À, còn nhiều lắm! Có hẳn một tuần cơ mà!
Tôi thở “phèo” một cái, mấy sợi tóc mai trên trán bay phất phơ. Hóa ra sinh nhật tuổi hai mươi của tôi không hề yên ổn, với một anh chàng lạ hoắc mang tiếng là đồng hương, và tất cả bắt đầu bằng sự vụ “bắt cóc” của bố mẹ. Tôi thấy tuổi hai mươi ngán ngẩm đáng thương, trước khi bị cốc vào đầu một cái đau điếng.
- Kitty, cùng nấu cơm đi, anh đói rồi!
Cùng ở đây có nghĩa là tôi đặt một nồi cơm điện vừa ăn cho hai đứa. Anh ta loay hoay trong bếp với một số đồ ăn đặc trưng Hàn Quốc. Món tôi dễ nhận ra nhất có lẽ là kim chi, được dì tôi đặt sẵn trong tủ lạnh, mấy món còn lại đều khó ăn như nhau. Lúc tôi cố gắng nuốt trôi, anh ta nhỏm nhẻm cười.
- Anh nấu không được ngon lắm. Nhưng thôi, cứ cố vậy nha!
Tôi thề, tôi đảm bảo! Đừng bao giờ chị em phụ nữ để cho mình bị đánh gục bởi vẻ bề ngoài. Anh chàng này là một minh chứng sống. Có thể đẹp trai hoàn hảo, có thể chơi bóng đại tài, nhưng nấu ăn thì dở tệ!!!


4. Lạc ở Seoul
Thật ra chuỗi ngày tôi ở Hàn Quốc không đáng chán như anh ta nói và như tôi tưởng tượng. Chúng tôi đi theo cảm hứng, bất cứ nơi nào tôi chỉ trên bản đồ, có một vài câu hỏi đâm xiên dọc, anh ta sẽ kéo tay tôi đi đến chỗ đó. Hoặc là chạy bộ, hoặc là đi xe đạp của nhà dì tôi, hoặc xa hơn có thể đi xe bus. Chúng tôi đến một vài ngôi làng quanh khu mà dì tôi sống, tìm hiểu về văn hóa và nói một vài câu chuyện ở Việt Nam. Đúng vậy, đôi khi chẳng có gì liên quan cả. Và chúng tôi vẫn cười tít mắt.
- Em không hiểu vì sao bố mẹ em lại tròng lên người em bộ Kitty hồng anh ạ!
- Vì em dễ thương, giống như vậy!
Anh ta áp một lon nước lạnh vào má tôi, khi chúng tôi dừng xe đạp nghỉ chân trên một con đường ngợp lá đỏ. Lúc tôi ngước mắt lên, anh ta chỉ cười, nụ cười duyên khó tả.
- Thật ra, anh đã gợi ý cho bố mẹ em, cả dì em nữa. Anh nói, nếu là Kitty hồng thì anh sẽ dễ nhận ra em hơn.
Tôi lặng im. Khó mà nói thành lời với người đã reo rắc tai họa màu hồng xuống đầu mình. Hóa ra, anh ấy đã nhận nhiệm vụ ra đón tôi ở sân bay, nhưng vì buổi thi đấu bóng rổ nên không đến được. Cũng vì anh ấy nhận nhiệm vụ chăm sóc tôi những ngày tôi ở Hàn Quốc, nên nhất nhất đều là màu hồng Kitty.
- Anh có sở thích nữ tính quá! – Tôi cố tình châm chọc.
- Ừ. May mà có em…
Anh ấy bỏ lửng câu nói rồi đứng dậy xách xe đạp đi mất, tôi mất vài ba giây với dòng điện vừa xẹt qua người khi bàn tay xa lạ chạm vào má, rồi cũng ngơ ngẩn vài ba giây, đứng dậy xách xe đạp đi, đuổi theo anh chàng tóc xoăn tít trên con đường ngập lá đỏ.
Sáng cuối cùng, tôi đề nghị chúng tôi đi xe bus lên Seoul. Vì dì tôi ở một vùng quê lân cận đó, nên tôi nghĩ nếu không tạo điều kiện để được đến Seoul khi đã bước chân sang Hàn Quốc thì thật tiếc. Anh ta gật đầu cái rụp, sắp theo một balo đồ đạc lẫn thức ăn, kéo tay tôi ra bến chờ xe bus, lúc đi còn nói.
- Đừng để lạc ở Seoul!
Tôi gãi gãi đầu rồi gật đại nhanh một cái. Tôi quan tâm gì chứ. Cái mà tôi quan tâm là không phải xách theo bất cứ một thứ gì liên quan đến màu hồng, liên quan đến Kitty… Sinh nhật hai mươi của tôi, cũng rơi đúng vào ngày hôm nay. Chính vì thế mà mọi thứ đều quá sức tuyệt vời…
Chúng tôi lẫn vào khu chợ đêm, tôi vẫn còn cảm nhận được bàn tay Kai (tên của anh chàng tóc xoăn tít), nắm chặt lấy tay mình. Đôi lúc tôi thử nhích tay mình ra khỏi một chút, Kai liền quay lại nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng trầm xuống một bậc.
- Làm em đau hả?
- Không!
- Vậy thì để yên đó đi!
Nhưng dù cố sức giữ chặt tay tôi đến thế nào, anh ta vẫn để tôi bị lạc. Đúng hơn là tôi tình nguyện để mình bị lạc, khi cứ ngơ ngẩn nhìn theo những dòng chữ quảng cáo màu xanh đỏ bắt mắt. Trời khuya, sương xuống lạnh hơn, tôi co ro trong một chiếc váy mỏng, nhìn khắp lề đường hè phố chỉ thấy thứ ngôn ngữ hình trứng với hình que. Tôi bắt đầu thấy sợ. Tôi bắt đầu loay hoay. Và khi dòng người đi thưa thớt dần, mắt tôi cũng bắt đầu tứa nước, giọng mếu máo lẫn vào tiếng ồn ào nơi xa lạ.
- Hey!
- …
- Em giỏi lắm! Mấy tuổi rồi mà còn để lạc, hả?
- …
- Sao lại khóc?
- …
- Này, sao lại khóc?
-…
- Nín đi! Anh đây rồi!
- …
- Anh xin lỗi, đừng khóc nữa! Anh đây rồi!
Và Kai càng nói thì tôi càng khóc òa lên to hơn. Đến nỗi, người đi đường tưởng rằng tôi bị anh ta bắt nạt. Thật sự thì, Kai đã tìm ra tôi khi tôi và anh ở một quãng khá xa, một khoảng thời gian quá lâu. Kai đã tìm ra tôi và mắng cho tôi một trận, cũng là người dỗ dành tôi, nói với tôi rằng anh đã đi tìm tôi, đã ở bên cạnh tôi rồi, tôi không cần lo sợ nữa. Tôi bất giác thấy mình yếu đuối như một con mèo hen ốm o lâu ngày. Tôi khóc vì sợ chỉ một phần, phần nhiều còn lại là vì buồn khi xa Kai. Anh ấy thật tốt. Anh chàng tóc xoăn tít chơi bóng rổ đại tài thật tốt. Bạn biết không, kể cả khi tôi chưa từng được chứng kiến Kai chơi bóng, tôi vẫn tin rằng anh ấy là một cầu thủ cừ khôi, chỉ vì tôi đã từng nhìn anh xoáy quả bóng da cam trên tay mình, và điều khiển nó rơi lọt thỏm vào một góc trong nhà kho. Kai cũng là một chàng trai tốt, khi không bỏ mặc một con bé mét năm đứng giữa lòng đường Seoul lúc đêm muộn, Kai đã đi tìm con bé ấy, ôm nó vào lòng, xoa lên tóc nó thứ quan tâm ân cần dịu ngọt.


5. Seoul chờ…
Tôi ra về vào ngày hôm sau đó, Kai không tiễn tôi, chỉ có gia đình dì vừa từ nhà chú trở về. Dì và các em ôm hôn tôi, tặng tôi những món quà lưu niệm nhỏ xinh, dì nhắn gửi đôi lời hỏi thăm đến bố mẹ tôi ở Việt Nam. Trong khoảng thời gian đó, tôi chỉ cười, và dõi mắt về phía xa xa chờ đợi. Quả thật, tôi chỉ mong xuất hiện một cây nấm khổng lồ với mái đầu xoăn ít. Giá như Kai đến, có lẽ tôi đã không buồn nhiều đến vậy.
Tối hôm trước, khi cùng nhau đi từ Seoul về nhà dì, Kai hỏi tôi có biết vì sao lại là Hàn Quốc cho cuộc hành trình đi tìm tuổi hai mươi của tôi không? Tôi ngơ ngẩn, anh bảo rằng vì tôi có mơ ước học về biên kịch phim điện ảnh. Và anh giúp bố mẹ tôi tìm hiểu một số trường phù hợp cho tôi, cũng giống như việc tìm thông tin về những xuất học bổng của các trường này. Kai cũng hỏi, có biết vì sao lại là Kai không? Tôi càng không hiểu gì, mắt chớp nhanh, anh nói, vì chúng tôi đã từng gặp nhau khi còn nhỏ xíu, từng chơi với nhau, từng hứa hẹn làm cô dâu chú rể của nhau. Tôi khi ấy đã từng rất thích Kitty hồng, mãi cho đến khi Kai đi, tôi không bao giờ chọn nhìn vào màu hồng và Kitty nữa. Tuổi thơ của tôi đã cất cánh bay đi theo Kai mất rồi. Tôi đã từng khóc ré lên trong điện thoại một cách xấu hổ như thế khi trò chuyện với Kai. Nói về điều này, vành tai Kai đỏ lựng, má tôi cũng hồng hồng. Kai khẽ chạm vào bàn tay tôi siết hờ. Lúc chúng tôi chào nhau ở phòng khách để đi về phòng ngủ của mình, Kai đặt một nụ hôn lên trán tôi, anh nói.
“Hân nhớ, Seoul chờ em! Ngày mai, đi bình an!”
Và đúng là Kai đã không xuất hiện cho đến những phút cuối tôi chuẩn bị đi. Khi máy bay cất cánh, tôi đã nghĩ, thật tốt vì có ai đó nói sẽ chờ đợi mình, ở một đất nước xa xôi. Cũng thật tốt khi có ai đó nắm lấy tay mình, ở những khoảng mình chông chênh nhất.
Kai chờ tôi…
Seoul chờ tôi…
Cô công chúa màu hồng không đi tìm hoàng tử. Cô công chúa màu hồng đi tìm ước mơ của mình, và biến nó thành sự thật. Trong giấc mơ đó cũng có hoàng tử nữa…
Nguồn: Kênh 14

Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2014

Hãy "hết mình" với thanh xuân

Dành tặng cho những cô bạn đang nghĩ mình bắt đầu già nua xấu xí và thỉnh thoảng đi ghen với đời, ngúng nguẩy với đời.

Khi bạn 19 - 20, cụm từ “tuổi thanh xuân” có vẻ như vẫn còn khá xa lạ và dường như cũng chả có tí liên quan gì đến mình. Thanh xuân ư, vẫn còn thờ ơ chán.

Bỗng một ngày, khi ở cái ngưỡng vừa không hẳn còn trẻ, lại vừa chưa kịp già,  bạn giật mình nhận ra, quá khứ tuổi xuân của mình đã trôi qua như thế nào nhỉ, có điều gì tiếc nuối không, đi kèm với nó có phải là “giá như” không?

Hãy "hết mình" với thanh xuân 1
Này nhé, bạn đừng hiểu nhầm “hết mình” ở đây. Hết mình chẳng phải là bạn sống chết với nó bằng bất cứ giá nào, để rồi những sai lầm để lại chẳng bao giờ sửa nổi. Đó chỉ là cách bạn sống đúng với tuổi trẻ của mình mà thôi. 

Cách mỗi người chạm vào quá khứ chẳng ai giống ai. Tuổi xuân mỗi người là một cuốn sách mang câu chuyện của chính họ, hay hoặc dở, đau khổ hoặc hạnh phúc, tiếc nuối hoặc mãn nguyện. Đôi lúc tôi tự hỏi, vậy câu chuyện thanh xuân của bạn, của tôi có còn gì vương vấn? Giống như một người lữ hành, tôi mang nhiều quá khứ trong mình, không thể bỏ lại điều gì và vẫn tiếp tục nhặt nhạnh mọi thứ trên đường mình đi.

“Đơm hoa không kết quả thì sao chứ? Là cá thì nhất định phải bơi ư?” Tình yêu không kết quả, chỉ cần nở hoa, màu sắc đã rực rỡ rồi. Được trông thấy màu hoa rực rỡ đó, tuổi trẻ của tôi, không còn gì để hối tiếc nữa. Một nhân vật trong “Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi” của Cửu Bả Đao đã trải lòng thế đấy.

Bạn tôi có một “mối tình”, tình mà không phải là tình. Có những điều không muốn mất đi thì tốt nhất không nên chạm vào, có  những người chẳng cần phải yêu nhau, có những mối quan hệ chẳng cần gọi tên nhưng cũng đủ khiến tôi thấy tim mình không mệt. Nhưng phải chăng quyết định không xen vào cuộc sống của nhau có phải là điều tôi nên làm vào thời điểm đó? 

Bạn tôi đang yêu với mối tình đã gần 8 năm, những tưởng một đám cưới sẽ là điều tuyệt vời nhất với cô ấy. Nhưng dường như, cái gì gắn bó với ta lâu quá cũng sẽ mang đến cảm giác tù túng… Họ chia tay, ngồi ngẫm lại quãng thời gian 8 năm tuổi xuân, cô ấy tiếc vì đã có những thời điểm đáng ra cần buông tay nhưng đã không dám, hay chính xác là không đủ tự tin với những mối quan hệ mới, những “trái tim mới”. Cả đời chỉ yêu một người thật đáng ngưỡng mộ, nhưng thời sinh viên nếu có trải qua một vài mối tình thì cũng đáng nhớ lắm chứ?

Hãy "hết mình" với thanh xuân 2

Tôi muốn quay lại thời thanh xuân trẻ trung đầy nhiệt huyết ngày xưa ấy.

Giả sử nhé, chợt cái tình yêu không kết quả, chỉ đơm hoa rực rỡ ấy xuất hiện trong cuộc đời bạn, hãy cứ yêu đi, đừng ngại ngùng. Thường thì người ta hay nói, phần đẹp nhất của tình yêu chính là giai đoạn mập mờ, đến khi thực sự ở bên nhau, rất nhiều cảm giác sẽ biến mất. Nhưng đấy chỉ là lí trí của những cô gái đang tự cho mình cái quyền “già” về tâm hồn thôi, đừng vịn vào đấy mà bắt trái tim mình lỡ nhịp. Biết đâu nhịp đấy lại đi theo bạn suốt đời thì sao nhỉ?

Và còn cô gái đang ôm cái túi tiếc nuối 8 năm to đùng kia nữa, cô có tin rằng những gì cô đã làm mới chính là những tháng ngày không thể nào quên của cô không. Bất cứ điều gì xảy đến trong đời đều có lí do của nó. Đừng hối tiếc vì suốt từng ấy năm mình chả quen thêm một Mr Right nào nhé, vì thực sự cô đã hết mình với tuổi xuân mà cô tưởng như không phải đấy. 

Có thể ngày hôm nay chúng ta không hiểu hết ý nghĩa của những việc chúng ta đã làm, nhưng khi thời gian trôi qua chúng ta lớn lên và nhìn lại thì chúng ta có thể thấu hiểu mọi chuyện, để biết rằng ta đã hết mình cho thanh xuân!

P/s: Dành tặng cho những cô bạn đang nghĩ mình bắt đầu già nua xấu xí và thỉnh thoảng đi ghen với đời, ngúng nguẩy với đời.

Tôi bây giờ…

Chẳng biết trong cuộc đời đầy biến cố trắc trở, cơ hội để tìm thấy một người mình yên tâm dựa vào và đủ rộng lớn để che chở bao bọc cho mình đến bao nhiêu lần trong đời nhỉ?

“Chim sợ cành cong”, tôi cũng vậy, một cuộc tình thất bại, ai dám nói rằng những cuộc tình sau sẽ không? Đôi khi tôi cố mạnh mẽ, để cho mọi người thấy rằng bên cạnh tôi không cần một chàng trai làm chỗ dựa. Lựa chọn bước đi một mình để tránh những niềm đau, tôi hoàn toàn tự tin – kể cả khi tôi một mình. 

Mải miết với những bộn bề, những tính toan, những sự sắp đặt bận rộn của chính mình… nhưng rồi một phút giây nào đấy dừng lại bỗng thấy mình cô đơn và lẻ loi đến vô cùng. Thèm một bàn tay vỗ về chăm sóc. Thèm một cái ôm phía sau đầy quan tâm… Và, chợt nhận ra rằng, hóa ra mình cũng cần một bờ vai để sẻ chia. Hóa ra mình tự lừa dối bản thân mình bởi những sợ hãi trong quá khứ. Chẳng dám đối mặt, chẳng dám chấp nhận và tất nhiên sẽ chẳng thể nào vượt qua.

Tôi bây giờ… 1
Tự hỏi lòng mình chẳng biết trong cuộc đời đầy biến cố trắc trở, cơ hội để tìm thấy một người mình yên tâm dựa vào và đủ rộng lớn để che chở bao bọc cho mình đến bao nhiêu lần trong đời nhỉ?

 Và để cơ hội ấy đến với mình, tôi bây giờ đã khác nhiều lắm!

Tôi bây giờ, sẽ không gồng mình lên để mạnh mẽ, để chịu đựng. Đôi lúc, tôi sẽ cuộn tròn như mèo trong vòng tay ai đó để sự dịu dàng ngọt ngào con gái đừng dần dần tan biến mất...

Tôi bây giờ, sẽ yêu lắm một ai đó khuyến khích tôi khóc, lặng im khi thấy tôi chảy nước mắt hơn là nói những câu vô nghĩa kiểu "Chuyện đó đã qua rồi" hoặc "Cái gì đến sẽ đến!"

Tôi bây giờ, sẽ yêu một người đàn ông nắm rõ lịch sinh hoạt hàng ngày của tôi. Một hôm anh ý sẽ biến mất cả ngày rồi bất chợt xuất hiện với một sms: "Hôm nay có ăn được nhiều không em?"

Tôi bây giờ… 2

Tôi bây giờ, sẽ ôm thật chặt người đàn ông biết "vô tình" làm tôi bật cười khi tôi đang cáu giận hay mệt mỏi. 

Tôi bây giờ, không mong sẽ yêu một anh chàng hát hay, đàn giỏi, chụp ảnh đẹp… chỉ cần người ấy ngượng ngùng khẽ hát qua phone bài hát mà tôi yêu thích, ru tôi ngủ với những giấc mơ yên bình. Tình yêucủa tôi sẽ đơn giản, nhẹ nhàng vậy thôi.

Tôi bây giờ, sẽ không có một mối quan hệ rầm rộ và trói buộc... mà sẽ ích kỷ giấu người đàn ông đó cho riêng mình.

Và…

Tôi sau này, sẽ... cầu hôn người đàn ông đó! 

Với mong ước…

Giấc mơ ngày xưa với nhiều hoa hồng… có người đàn ông bên mình yêu thương, sẻ chia với một happy ending luôn là hạnh phúc bên nhau trọn đời sẽ thành hiện thực!

Thứ Ba, 1 tháng 7, 2014

Hết yêu em - điều anh chưa từng nghĩ đến

Em cũng đừng hỏi là tại sao anh lại yêu em, yêu em nhiều hơn những gì em nghĩ, một chàng trai chưa bao giờ ngừng yêu em.

Em có quyền không tin điều đó vì anh biết rằng với một người con gái từng tổn thương trong tình yêu như em thì đó là một cái gì đó viển vông, xa vời. Anh biết rằng em không hề tin vào một tình yêu mãi mãi, em không có định nghĩa về một chuyện tình lâu bền. Dĩ nhiên anh hiểu mình không thể bắt em bước vào “vườn yêu” cùng anh. Nhưng em hãy tin anh, những điều anh nói là thật và việc hết yêu em anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
 
Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau, tình yêu tìm đến em rồi rời bỏ em đi chỉ đơn giản như quy luật hay duyên số. Chẳng phải chúng ta luôn đổ lỗi như thế mỗi khi một cuộc tình tan vỡ nhưng có mấy ai một lần dám thừa nhận lý do đơn giản nhất chỉ là hết yêu. Cô bé ngốc của anh cũng thế, em cứ nói với anh là người ấy hết yêu em. Em đừng để nước mắt giải thích cho tình yêu của em. Em biết không…?
 
Anh tin vào một ngày nắng đẹp sẽ có một chàng trai đến tìm em và ngỏ lời yêu, lúc ấy em sẽ nhận lời chứ?
 
Anh tin có một chàng trai dám trao hết tình cảm của mình, đặt vào em một niềm tin yêu mãnh liệt.
 
Hết yêu em - điều anh chưa từng nghĩ đến 1
 
Anh tin có một chàng trai sẽ xem em như hơi thở, như không khí, như làn gió mát lành và cả những tia nắng cũng như hạt mưa, xem em như bốn mùa. 
 
Anh tin có một chàng trai sẵn sàng bỏ tất cả mọi việc chỉ để chạy đến bên em khi em nói “em cần…”
 
Anh tin có một chàng trai đã từng vì nụ cười của em mà ngơ ngẩn và đợi chờ.
 
Anh tin có chàng trai yêu mái tóc dài, yêu giọng nói ngọt ngào như làm tan chảy đối phương.
 
Anh cũng tin có một chàng trai yêu em nhiều hơn chính bản thân mình.
 
Em đừng hỏi tại sao gió thổi thì mây sẽ bay, mưa tạnh thì cầu vồng xuất hiện. Mây bay là do mây nương nhờ vào gió, mây cần gió cho những chuyến ngao du vô định; cầu vồng xuất hiện là bởi cầu vồng cần có mưa, cần mưa để thấy cầu vồng sáng rực rỡ khi làn mưa tan đi.
 
Em cũng đừng hỏi là tại sao anh lại yêu em, yêu em nhiều hơn những gì em nghĩ, một chàng trai chưa bao giờ ngừng yêu em.

Ai cũng nên có một tình yêu

Vốn dĩ, tình yêu không phải là thứ ý nghĩa nhất, nhưng tình yêu lại là thứ có thể an ủi chúng ta hữu hiệu nhất.

Nếu bạn nói tình yêu là chỉ có tổn thương, tình yêu là lãng phí thời gian, tình yêu là một thứ khó nắm bắt nhưng lại dễ tuột mất, và tình yêu từa tựa như đồ vật được biến ra từ chiếc đũa phép, chớp mắt một cái là có thể thay đổi. Bạn không muốn yêu, bạn sợ hãi và né tránh tình yêu, bạn không muốn chuốc lấy những vết thương khoác lên người.
 
Nhưng kỳ thực, ở đời này, ai cũng nên có một tình yêu. Dù đau khổ nhưng sẽ khắc cốt ghi tâm, dù lỡ dở nhưng trở thành câu chuyện cuộc đời thật ý nghĩa, dù có thể tan vỡ nhưng chí ít vẫn sẽ giữ lại quá khứ yêu thương, dù khi trái tim nguội lạnh thì vẫn còn đó cảm giác hạnh phúc.
 
Không có tình yêu, thật sự khổ lắm! Không phải là sự triền miên đi về lẻ bóng, mà là sự cô đơn bắt đầu men theo đó mà bám rễ trong lòng. Những phút tĩnh lặng nghe thấy tiếng trái tim mệt mỏi, đâu đây là tiếng tự an ủi nghĩ thôi cũng thấy xót xa. Người ta cô đơn vì người ta không tìm thấy chỗ bấu víu tâm trạng, cũng giống như một sáng mở mắt dậy chẳng tìm thấy động lực sống tiếp. Mọi thứ trách nhiệm đổ lên đầu bất giác khiến tinh thần mỏi mệt, chỉ mong nhận được một lời an ủi, động viên.
 
Đôi khi, một hình bóng xa lạ bước vào cuộc sống sẽ khiến chúng ta cảm thấy cảm xúc được nương tựa, chỉ cần được yêu thôi đã là hạnh phúc tròn đầy.
 
Những người trưởng thành, thường đến một lúc nào đó bỗng cảm thấy khao khát yêu thương. Cũng giống như người về già vẫn hay hoài niệm chuyện cũ, nhắc lại cuộc đời, thì chúng ta cần những rung động nhẹ nhàng để cuộc sống thêm ý nghĩa.
Tất nhiên, không yêu cũng chẳng sao, nhưng không yêu, thì sẽ rất cô đơn.
 
Bạn biết không, có những người trưởng thành vẫn rất nhiều lần khóc trong cô đơn.
 
Tình yêu cũng như một loại gia vị, không có nó, hoàn toàn có thể thay thế bằng những loại gia vị khác. Chúng ta vẫn sống cùng với mục tiêu và lý tưởng, vẫn sống bởi vì những trách nhiệm phải gánh, vẫn chạy thục mạng trong guồng quay chật hẹp chỉ có 24 tiếng, và đôi khi vẫn giằng co bởi vô vàn nhưng thứ khác xuất hiện trong cuộc đời.
 
Ai cũng nên có một tình yêu 1
Vốn dĩ, tình yêu không phải là thứ ý nghĩa nhất, nhưng tình yêu là một thứ có thể an ủi chúng ta hữu hiệu nhất, sau tất cả những gì còn lại, những gì mãi mãi rời khỏi, và những gì vĩnh viễn không thể có được.
 
Đó là lý do, ai cũng nên có một tình yêu. Dẫu cho câu chuyện tình sẽ chẳng giống như cổ tích, sẽ ra đi và để lại những dấu tích khó xóa sạch. Nhưng, nên có một tình yêu, để cảm nhận cuộc sống này bằng con mắt của người biết yêu và được yêu. Khi ấy chúng ta mới có thể phát hiện, hóa ra có những thứ khác biệt quá nhiều so với thuở chúng ta còn đơn độc.
 
Một chút quan tâm, một chút ngọt ngào, một chút hy sinh, một chút bao dung, một chút chiều chuộng, một chút dỗi hờn, một chút mâu thuẫn, một chút cãi vã. Nghe tưởng như vô giá trị, nhưng chính là thứ hạnh phúc giản đơn nhất trên đời.
 
Đừng tìm cách khước từ yêu thương, nếu như có thể. Bởi ai cũng cần có một tình yêu.
 
Để hạnh phúc, để trưởng thành, để tìm thấy con người thật của chính mình thông qua một hình bóng khác, để chia sẻ sự quan tâm đầy ý nghĩa, để dành lại một chút hoài niệm!
 
Có muôn vàn ngã rẽ, nhưng ngã rẽ nào cũng sẽ mang dáng dấp yêu thương.

  Bài viết này khá hay, mong các cậu có thể đọc tới cuối. Tôi là tiến sĩ, vợ tôi trung cấp. Những lời tôi nói ra thì cô ấy thường không hiểu...